Thơ về tình yêu mùa đông lãng mạn
- Nỗi nhớ mùa đông
Đông đã về trên từng con phố nhỏ
Lạnh vai gầy… anh chợt ngó mông lung
Mùa đông xưa ta sánh bước đi cùng
Nhưng đông này… anh lạnh lùng đơn lẻ.
Giờ nơi đâu… người yêu xưa nhỏ bé?
Nhớ em nhiều… anh khoé mắt lệ cay
Bước một mình trên phố vắng chiều nay
Lối đi xưa bỗng dài thêm nỗi nhớ.
Lạc mất nhau khiến lòng anh trăn trở
Giờ phương nào… em có nhớ anh không?
Có khi nào… nhớ kỉ niệm mùa đông
Hay hạnh phúc bên chồng trong êm ấm?
Sao thời gian cứ mãi trôi chầm chậm
Để đêm về… lệ ướt đẫm bờ môi
Đông đã sang nhưng phố vắng em rồi
Chợt tim anh… bồi hồi bao kỉ niệm.
Nhớ đến em… anh nghe hồn tắt lịm
Mất nhau rồi biết tìm ở nơi đâu?
Anh đớn đau vỡ giấc mộng ban đầu
Để đông sang… anh đơn sầu… cô lẻ!
- Dáng Đông!
Độ cuối tháng trời như không nắng nữa
Kẻ ra đi chẳng biết ước mơ gì!?
Em quên mất nụ cười em là nắng
Hay vô tình cứ thế đến rồi đi?
Chiều lạnh lẽo hoàng hôn buông vào tối
Bởi thiếu em mùa vắng những hoa vàng
Ta thờ thẫn lang thang sầu ly biệt
Bước mệt nhoài tim gánh nặng hành trang
Mây vần vũ khuya dài như nỗi nhớ
Nửa trăng gầy gom bóng tưới đêm thâu
Ai dám bảo mùa đông như sỏi đá?
Sao đêm nay trăng ướt dưới chân cầu?
Chạnh lòng nhớ hồn ai trong khói thuốc
Khô tâm tư băng giá phủ trong lòng
Đêm rơi vỡ những bước buồn vô tận
Gió giật mình, đứng khóc giữa mênh mông…
- Gửi Nắng Về Em
Phương ấy bây chừ rét phải không?
Nơi anh vẫn phủ màu nắng hồng
Xót xa xin gửi về thương nhớ
Mong em ấm lại tháng ngày đông
Sáng nghe đài báo nơi ấy gió
Giá rét phong sương ngập trắng trời
Đêm về song cửa lưa thưa tuyết
Vắng rồi, em có thấy chơi vơi?
Anh nhớ tháng ngày mình bên nhau
Ngồi nghe em kể chuyện mai sau
Đi qua mùa đông đầy sương giá
Bây giờ buốt lạnh một niềm đau
Chiều nay nắng rơi đầy trước ngõ
Nhờ gió gửi về nơi phương xa
Dẫu biết em đang bên ai đó
Quên rồi cái thuở cuộc tình ta…