Thơ về tình yêu học trò

Người ta thường nói, thanh xuân tuổi học sinh luôn là khoảng thời gian tươi đẹp nhất của cuộc đời. Đúng vậy, tình yêu tuổi học trò, những rung động đầu đời luôn mang đến cho chúng ta nhiều thổn thức.

Thơ về tình yêu học trò
Thơ về tình yêu học trò
  1. Tình Yêu Học Trò

Tình yêu học trò rất trong trẻo tinh khôi
Mà người đời gán bằng cái tên “nông nổi”
Họ bảo rằng khi ta trưởng thành, thay đổi
Mới biết được tình yêu đích thực ở trên đời!

Cái thuở ấy yêu nhau đâu dám mở lời
Chỉ len lén chuyền tay những dòng thư viết vội
Em quay đi giấu ngượng ngùng bối rối
Anh cũng đầm đìa mồ hôi ướt đầy tay

Tình yêu học trò hồn nhiên lắm thay
Không có chỗ cho những điều toan tính
Dẫu chưa nắm tay, chẳng hôn môi bịn rịn
Mà vẫn nghe tim đập nhịp chân thành.

Người lớn bây giờ yêu vội quên nhanh
Tình yêu chẳng còn trong lành tinh khiết
Và đôi khi chẳng thể nào phân biệt
Chỉ yêu người ta hay yêu cả những thứ xung quanh người!

Có lẽ ai cũng có một mối tình học trò đẹp đẽ thắm tươi
Nhẹ nhàng thôi – lại thấm sâu vào ký ức
Tình yêu đó luôn tồn tại trong tiềm thức
Mà người ta vẫn gọi – mối tình đầu.

Có lẽ khi trong cuộc sống ồn ào
Tình yêu trong lành cũng nhuốm màu tạp chất
Rồi con người mệt nhoài khó tìm ra một tình yêu chân thật
Bởi những điều ban đầu họ cho là ngốc nghếch vu vơ!

  1. Một thời nhất quỷ nhì ma

Thuở ấy tôi học trò ngốc lắm
Thương thầm cô nhỏ ở bàn trên
Chẳng biết tỏ bày niềm thương nhớ
Dại khờ toàn kiếm chuyện chọc em

Có bận tà áo dài loang tím
Còn tôi ngu ngơ đến nực cười
Nghịch vẽ bằng lăng làm kỉ niệm
Mắc mưa…lem áo…lệ em rơi

Còn giấu bút, thước cùng sách vở
Không may thầy gọi em trả bài
Vở thiếu thầy phạt em điểm kém
Tặng kèm tên trong sổ đầu bài

Chẳng biết rồi trời xui đất khiến
Bữa đó chợt nổi máu anh hùng
Sâu róm, thằn lằn và rắn ráo
Lén bỏ cặp em…như gã khùng

Em giận xin thầy cho chuyển lớp
Tôi ngẩn ngơ tự trách mình
Bàn trên thiếu bóng em…trống vắng
Tôi thẫn thờ giống kẻ điên

Xa rồi thuở nhất ma nhì quỷ
Nhớ hôm lớp cũ về tựu trường
Em bảo:_ ngày xưa ông nghịch quá
Tôi mến mà hổng có dám thương

Xấu hổ tay dư thừa gãi tóc
Kí ức ngày xưa bỗng tràn về
Câu xin lỗi em từ dạo ấy
Bây giờ…dẫu muộn..ấy đừng chê